Menu
  
Tin tức sự kiện

[Góc tri ân] – Ký ức mùa 20/11 của những năm tháng học trò

12/11/2019
Tháng 11, tháng của mùa tri ân thầy cô đã đến, lòng tôi chợt bồi hồi, xao xuyến khi nhớ về thời cấp ba. Thoáng chốc đã hai mùa 20/11 tôi rời xa ngôi trường thân yêu ấy, nơi lưu giữ hàng ngàn kỷ niệm đẹp đẽ về thầy cô cũ, bạn bè xưa, mối tình thơ dại ngày ấy,… Đặc biệt là kỷ niệm về ngày 20/11 năm cuối cấp 12.
Còn nhớ buổi sáng hôm ấy, vì là đầu đông nên tiết trời buốt lạnh, đâu đó lất phất vài hạt mưa, gió mùa Đông Bắc tràn về thổi từng cơn se se bên đường phố, chúng tôi ai cũng khoác lên mình chiếc áo ấm. Nhưng mỗi người ai nấy cũng đều rất vui vẻ và phấn khởi vì được đi chơi cùng nhau và bày tỏ lòng biết ơn đến những người thầy, người cô đã dạy dỗ mình nên người. 

Chúng tôi đã cùng nhau đi đến từng nhà thầy cô bộ môn. Mỗi địa điểm là một chuỗi câu chuyện được mở ra, từ chuyện trường lớp, bài vở cho đến những kỷ niệm nhỏ nhặt riêng tư, những lần bị cô mắng, thầy la. Tất cả chúng tôi đều được chia sẻ, mở lòng và nói lên tâm tư, tình cảm bấy lâu nay chôn giấu. Mỗi món quà, bó hoa tươi thắm được trao kèm nụ cười ngọt ngào có lẽ sẽ là ký ức chúng tôi mãi không bao giờ quên. Thị trấn nhỏ ngày hôm đó ghi tất cả dấu ấn kỷ niệm của chúng tôi, đường phố ngập tràn tiếng cười nói rôm rả, những gương mặt, ánh mắt rạng rỡ chan chứa niềm hạnh phúc. Một thứ hạnh phúc ngây thơ trong sáng khó tả!
 
  Ngày 20/11 - Tri ân người lái đò
Những nụ cười ngày tháng mộng mơ sắp sách đến trường sắp phải chia xa
 
Đến trưa, như đã hẹn, chúng tôi tập trung tại nhà bạn lớp trưởng tổ chức nấu nướng tự túc. Tất cả chúng tôi cùng nhau xắn tay vào chuẩn bị. Từng gương mặt ấy, những khoảnh khắc cùng nhau làm và vui đùa ấy tôi biết sẽ không bao giờ được nhìn thấy lại nữa. 
Cuối chiều, chúng tôi lại đi thăm người quan trọng nhất - thầy giáo chủ nhiệm suốt ba năm của lớp. Thầy là người dìu dắt từ lúc chúng tôi còn là những đứa trẻ ngây ngô mới bước vào cấp ba. Thầy tâm sự rất nhiều, tâm sự với tất cả thành viên trong lớp, hỏi han từng bạn, kể từng chuyện cũ rồi lại dặn dò về tương lai sắp tới vì thời điểm ấy cũng sắp đến kỳ thi đại học quan trọng rồi! 
 
 Ngày 20/11 - Tri ân người lái đò
Mỗi câu chuyện thầy kể là những bài học làm người sâu sắc mà chúng tôi không bao giờ quên (Ảnh minh họa)
 
Chúng tôi ngồi thật lâu, cùng nhau ăn tối với thầy, cùng nhau đàn hát những bài về tình cảm bạn bè, những bài chúc mừng ngày Nhà giáo 20/11. Tôi nhớ mãi lúc hát bài Bụi Phấn: “Khi thầy viết bảng, bụi phấn rơi rơi, có hạt bụi nào rơi trên bục giảng…”, ai nấy cũng đều cảm động và rưng rưng. Riêng thầy thì trầm ngâm, mắt đăm chiêu. Tôi hiểu thầy cũng đang buồn giống chúng tôi. Có lẽ, sau ngần ấy năm bên nhau, đây là lúc tất cả cùng nuối tiếc vì khoảng thời gian bên nhau không còn nhiều. Chúng tôi chụp hình với nhau thật nhiều để sau này mỗi khi nhìn lại, những hình ảnh đó gợi nhớ cho chúng tôi về thời học trò hồn nhiên và đong đầy kỷ niệm. Bởi vì “mỗi bức hình chỉ mất ba giây để chụp nhưng lưu giữ kỉ niệm trong suốt ba năm”.
 
 Ngày 20/11 - Tri ân người lái đò
Khoảnh khắc này đây, tôi chỉ ước mong thời gian ngưng đọng mãi mãi 
 
Lúc ra về, chẳng hiểu sao lòng ai cũng nặng trĩu. Dường như chúng tôi đều hiểu rằng đây là kỷ niệm không thể nào quên vì nó không bao giờ quay trở lại. Tôi vốn viết văn không hay nhưng tôi luôn tôn trọng cảm xúc của mình. Ngày 20/11 đối với tôi là ngày quan trọng nhất trong năm vì nó là ngày để thể hiện cả tấm lòng của mình đối với những người đã giảng dạy, dìu dắt mình nên người.
Ngồi viết lại những dòng trên mà trong lòng thực sự nhớ, rất nhớ những cảm xúc trong sáng của thuở ấy. Những ai còn được hưởng sự dìu dắt của thầy cô, còn được đi học dưới một mái trường, xin hãy trân trọng!
Sài Gòn một ngày đầu đông nhưng lại chẳng còn cơn gió buốt lạnh nào hay lũ bạn cấp ba ngày ấy nữa!... 
 
T. Châu
TIN LIÊN QUAN