Tôi là con gái nhưng tính cách có phần “nam tính” hơn những bạn nữ cùng trang lứa. Từ nhỏ, tôi đã được mẹ cho học võ để rèn luyện sức khỏe cũng như tự vệ. Vào thời điểm “ngông cuồng” của tuổi trẻ, tôi chưa thấu hiểu tinh thần của võ thuật, ngược lại, đã lạm dụng nó vào những điều chưa phải. 

Cấp 2 chính là đỉnh điểm thời kỳ “đáng quên” nhất trong quãng đời áo trắng. Tôi thường giao lưu với những “đàn anh đàn chị” và thường xuyên có những cuộc lời qua tiếng lại trên mạng xã hội. Tôi bốc đồng và cứ hễ tức giận là sẽ bộc lộ ngay mà “chẳng có chút văn hóa nào”. Trong một lần cãi vã với người bạn từng chơi thân từ khi còn bé, tôi đã không thể giữ bình tĩnh và gây ra cho bạn sự tổn thương. 

 

Đó là sự vấp ngã đầu đời của một cô bé vừa chập chững lớn. Đã sai thì tôi phải sửa! Không phải vì một lần vấp ổ gà mà tài xế bỏ cả chiếc xe, không thể vì một lần vấp víu mà tôi bỏ cả đời mình. Tôi nhìn nhận sai lầm và quyết tâm thay đổi.

 


 

Từ cấp 3 tôi đã được bầu làm Bí thư của lớp, bắt đầu được tiếp xúc với việc tổ chức hoạt động, cách quản lý và lãnh đạo tập thể. Nhưng cho đến khi lên đại học, hành trình mới thật sự bắt đầu. 


 

Rời Nha Trang yên bình - nơi “chôn nhau cắt rốn” với bao kỷ niệm vui buồn bên gia đình nhỏ thân thương, tôi chân ướt chân ráo đến với Sài Gòn hoa lệ, hối hả. Là “công chúa của ba, mẹ”, tôi không có sự lo toan về những thứ xung quanh như bạn bè. Vì lẽ đó, khi tiếp cận với môi trường mới, tôi mới phát hiện mình có quá nhiều lỗ hổng về xã hội đang tất bật, ngày càng phát triển ngoài kia. 


Gia đình luôn là nơi ấm áp nhất và chính là nguồn truyền động lực để tôi cố gắng nơi đất khách, tôi muốn ba mẹ tự hào về Phan Thảo Uyên! Bằng chứng xác thực cho mọi lời nói không có gì đáng giá hơn hành động, vì thế, tôi luôn nỗ lực trong mọi hoạt động từ học tập đến phong trào để đạt được thành tích tốt nhất về khoe với ba, mẹ. Đã lớn hơn trước, bắt đầu biết suy nghĩ về nhiều thứ, tôi luôn tâm niệm “không thử thì sẽ không biết mình có thể làm được đến đâu”.


 

“Máu hoạt động” từ trước nên ngay năm nhất tôi đã tự ứng cử vào vị trí Bí thư của lớp. Với sự cố gắng không ngừng nghỉ, tôi cũng đã tích lũy cho mình được những kinh nghiệm trong “ngôi nhà” mới, nhờ sự hỗ trợ, tin tưởng của quý thầy, cô và anh, chị tôi đã được chọn làm Phó Bí thư Liên Chi đoàn Khoa Luật.


Công tác Đoàn đã cho tôi rất nhiều thứ: từ việc rèn luyện đạo đức bản thân, cách ứng xử, các kỹ năng mềm cho đến việc tham gia các hoạt động cộng đồng, thiện nguyện. Qua các hoạt động, tôi nhận ra sức mạnh của tinh thần đồng đội. “Muốn đi nhanh hãy đi một mình, muốn đi xa phải đi cùng đồng đội”. 


 


 

Nhìn vào tôi hiện tại, mọi người sẽ nhìn thấy một cô gái tràn đầy năng lượng, cuộc sống luôn vui vẻ thoải mái, tự do tự tại nhưng sau lớp bề ngoài đó, tôi đã tự xây dựng cho mình những quy tắc riêng với các giới hạn chừng mực để bản thân không phạm phải những sai lầm khiến mình hối hận. Thay vì nóng tính, bốc đồng, tôi chọn bình tĩnh, suy xét vấn đề và giải quyết trong hòa bình.

Tuổi trẻ ai cũng có những sai lầm. Khi tôi nhận thức được mình đã chơi đủ rồi thì cũng là lúc tôi phải biết học cách trưởng thành. Một châm ngôn mà tôi luôn tâm đắc: “Mình không cần phải hơn người khác. Mình chỉ cần tốt hơn mình của ngày hôm qua”. Với tôi, ai cũng có quá khứ, có thể tốt hoặc có thể chưa tốt, nhưng nếu một ngày bạn biết quay đầu lại thì chắc chắn sẽ vẫn còn những bàn tay nắm lấy và chào đón. Dù bản thân của hiện tại chưa phải là phiên bản hoàn hảo nhưng cứ mỗi ngày học hỏi, tự chỉnh sửa và cải thiện tôi tin rằng sẽ đến một ngày cả tôi và các bạn trở thành người mà mình mong muốn.